- Em yêu anh nhiều lắm!
- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêu anh vừa đủ thôi…
…………………………
Đó là lời tôi nghe người yêu nói sau khi đã khóc cạn nước mắt vì anh ấy.
Người tôi yêu là một người tốt, hoàn toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.
Anh ấy yêu tôi rất nồng nàn và cuồng nhiệt.
Nhưng sau tất cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và say đắm mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tự tay đâm chết dần những cảm xúc ấy.
Anh ấy nói đúng, giá như tôi đừng yêu anh ấy nhiều quá, chỉ yêu vừa
đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô
đơn, khóc trong tuyệt vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong vô vàn
sự tủi nhục đơn côi.
Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dâng hiến, chỉ còn lại một
mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao trùm thân thể. Tôi bắt
đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp
nghẹt.
Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm hồn đang cắn
vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở nên nhễ nhãi máu…
Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy… Và cắn xé thân hình
bé nhỏ của tôi.
Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi chỉ biết một đứa con gái nào đó,
trong hình hài bệ rạc này, đang cắn cho cánh tay của mình chảy máu.
Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.
Để giảm đi những nỗi đau tâm hồn hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi chỉ còn biết một cách duy nhất thôi là tự cắn xé tấm thân này.
Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn…
………………………………..
Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con trai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy
là mối tình đầu của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và quyến rũ
nhưng vẫn chỉ là một… thằng bé.
Từ “thằng bé” giải thích rất nhiều điều về một người đàn ông. Đó là
tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu suy nghĩ trong hành động và vô trách
nhiệm trong việc làm.
Nếu một “thằng bé” được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả tai hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thực sự tệ.
Nhưng tôi không yêu một “thằng bé” được giáo dục tốt, tôi yêu một
thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục.
Nó cảm thấy hả hê với những “hậu quả” và luôn xem đó là “thành quả”. Nó
cợt nhả với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với
những việc không tốt mà mình làm. Nó là một “‘thằng bé” quá đà trong
cảm xúc và hung hãn trong hành động.
Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.
Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàng ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.
Thế nên, lần lượt rất nhiều người sa vào lưới tính của thằng bé 17
tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết
điều, chỉ biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với tình yêu đó.
Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc bất kể tuổi tác như tôi.
Tôi không thể kể chi tiết rằng người yêu tôi khi đó đã cưỡng hiếp
tôi như thế nào, bởi vì thực sự thì đó có được xem là hành vi cưỡng dâm
hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.
Tôi chỉ biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản ứng gay gắt lắm với
việc người đó đè lên người mình cho dù rất khó chịu, thậm chí ghê tởm
và cảm giác đau đớn. Tôi không phản kháng vì tôi sợ. Không phải sợ cha
mẹ biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bạn bè cười, không
phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên thế gian này. Mà đơn giản chỉ bởi
vì tôi sợ, nếu tôi phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống
sao trên cuộc đời này nếu thiếu đi người ấy?
Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không chỉ với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.
Đó là trải nghiệm.
Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố gắng “lừa
đảo” suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã “lừa đảo” bản thân
rất thành công… để nhịn nhục một thằng đàn ông khi bản thân tôi còn
quá bé nhỏ.
Sau này, tôi luôn nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người
đàn ông đầu tiên, mối tình đầu của một người con gái rất quan trọng.
Bởi mối tình đầu ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của
đứa con gái đó về tình yêu và về đàn ông.
Và bởi vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một mối tình đầu tệ hại
với một người đàn ông ích kỷ, nhỏ mọn, lăng nhăng và xấu xa, nên tôi đã
có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về tình yêu và
cái nhìn méo mó về đàn ông. Song. tôi luôn xem điều mình nhìn nhận là
chân lý. Bởi vì đàn ông đều tồi và tình yêu nào cũng sẽ như thế, nên
tôi chấp nhận nó, không phản kháng nó.
Quay lại với người yêu đầu tiên của tôi, cái người đã làm tôi đau
đớn không chỉ một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời gian nửa con nít
nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời gian tôi yêu
anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi… Nó kéo dài, rất dài rất dài sau
đó….Thời gian được tính bằng… hàng năm ròng.
Tôi cứ âm thầm yêu người đó, dõi theo người đó, lo lắng cho người đó và đợi chờ người đó.
Khi nghĩ lại, tôi bỗng thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.
Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người
ta mới lắp một loạt các máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam. Mỗi
lần “giải quyết nhu cầu sinh lý” ở cái máy này thì người dùng sẽ phải
trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy
thằng vô gia cư và ăn mày.
Sau này, khi nghĩ tới người yêu đầu tiên, tôi luôn thấy anh ta là
ănn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ sinh đó.
Thật khốn khổ khi yêu một người mà hoàn toàn lập lờ không biết anh ta
có yêu mình hay không. Bởi vì đàn ông nói yêu khi đang lên “đỉnh” thì
là điều không tin được. Anh ta chỉ nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta
sướng.
Có chúa cũng chẳng biết vì sao tôi yêu một người đàn ông chỉ đến với
tôi vì tình dục, và đến với hàng chục con khác cũng chỉ vì cái tương
tự như thế thôi.
Nhưng tóm lại, tôi đã rất yêu anh ta… Một tình yêu mà tôi nghĩ rằng mình chẳng thể dứt ra.
……………………………………
Nhưng tôi vẫn dứt ra được.
Nói như thế quả thực chẳng chính xác lắm.
Bởi tôi không tự dứt ra được.
Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.
Anh ta đính hôn.
Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.
Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang
hoác, xót xa vô bờ bến dưới cơn mưa như trút nước và khóc… Khóc trong
câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.
Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để
lại một câu nói còn y nguyên hình vết chém rằng: “Anh yêu cô ấy!”. Khi
đó tôi 20 tuổi.
…………………………………
Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông.
Ngoài yếu tố ngoại hình tôi không quan tâm nhiều lắm về phẩm chất. Bởi
đối với tôi, đàn ông hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi
và đáng xem trọng. Dù ngoại hình khác nhau, cách cư xử và thể hiện
khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh.
dã man. lăng nhăng và lăng loàn đĩ thõa.
Tôi không có khái niệm đàn bà là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng đĩ thằng phò.
Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳng có thằng nào cả.
Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi
họ là đàn ông, thế nên tuy họ giống đàn ông, nhưng họ không phải đàn
ông với tôi, nên họ vẫn là con người.
Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người đàn
ông nào cho tôi cơ hội để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có
những biểu hiện khiếm nhã và cả cách cư xử lố lăng, trong khi tôi thì
yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.
Và rồi, để có được cái gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp nhận một
người, chấp nhận đến cam chịu tất cả những nỗi đau mà sau sự chấp nhận
đầu tiên ấy, người đó liên tiếp giáng xuống đầu tôi.
Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng họ và cam chịu họ.
Tôi bị người yêu sau này của mình đánh rất nhiều bởi vì tôi… nói quá
ít. Bởi vì tôi…. luôn mỉm cười. Bởi vì…. tôi thánh thiện đến mức giả
tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh bởi vì… tôi không
hề phản kháng.
Rồi tôi bị người yêu cắm sừng vì… không biết cách ghen tuông. Tất
nhiênn rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi luôn nghĩ đàn ông hiển nhiên
phải lăng nhăng như thế.
Thật lạ lùng đúng không? Số phận thật lạ lùng và cuộc đời thật quá nhiều thứ quái gở!
………………………………………..
Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó, kéo tôi
ra khỏi đám bùn đen không cảm xúc của những chuỗi ngày tăm tối nọ.
Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm
được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng
liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người đàn ông tốt.
Tôi không còn gọi đàn ông là thằng đĩ thằng phò, không còn xem họ như đám súc vật nữa….
Anh ấy, thực sự đã làm được một điều kỳ diệu đối với cuộc đời tôi.
Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần chân thành và rõ ràng.
Tôi yêu anh ấy.
Tôi như được tái sinh.
……………………………………….
Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôi rằng:
- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!
Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà. Em lo lắng cho từng
centimet trên thân thể và tâm hồn anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì
và luôn làm điều anh muốn.
- Đúng thế, anh mệt mỏi vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em
quá tốt và quá yêu anh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế
nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.
………………………………………….
Tôi đã sai!
Có biết tôi sai từ đâu không?
Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.
Bởi vì tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi vì tôi đã yêu người lăng nhăng và
chẳng yêu mình. Nên vì thế tôi yêu người yêu tôi tha thiết bằng cách
yêu kiểu “rút kinh nghiệm” từ những người trước của mình. Tôi sợ bị bỏ
rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và không
bao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi anh ấy như những
người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân
cần và chu đáo.
Bởi vì người yêu cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù
quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu
tự tin của tôi đối với bản thân mình.
Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều
chuộng anh khiến anh thay đổi bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm
anh yêu tôi chẳng được bao nhiêu với tốc độ điên cuồng vũ bão ấy. Anh
cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong tình yêu này…. Và anh mệt mỏi.
Khi một thứ quý giá bất ngờ tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó
thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý giá đó không phải là một vật vô tri thì
sự bao bọc đó sẽ làm cho nó không thể nào chịu đựng nổi.
Tôi buồn bã và thực sự đau đớn, từng lớp da của tôi như tróc ra khỏi
thân thể vì cảm giác hoang mang không thể biết mình phải làm gì. Thực
ra tôi vẫn trách anh, cho dù tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản
tính của phụ nữ lắm điều.
Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như xâm chiếm và đánh bại hoàn toàn lý trí.
Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ không thể đi nổi con đường này. Niềm tin
mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại tàn tro rơi rụng.
Tôi sợ tất cả những điều đó. Sợ hãi vô cùng cảm giác bó buộc của cô
đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người…
khác… Bởi vì làm như thế, ta sẽ mất người đó….
…………………………………
– Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ chỉ yêu anh vừa đủ thôi. Thế nên anh đừng rời xa em nhé!
- Không phải để em khóc, không muốn để em đau mà bởi vì anh luôn
muốn ở bên em, không muốn rời xa em, nên anh mới nói ra cho em hiểu, để
anh có thể yêu em nhiều hơn…
- Em sẽ không bỏ cuộc cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
- Em không cần phải cho anh biết điều đó…
- Oh, em hiểu…. Bởi vì… đôi khi… phụ nữ xấu xa mới là đàn bà quyến rũ!
…………………………….
Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên
cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một người ít đi, còn
khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên…
Thả lỏng ra… và rồi nắm lại thật chặt!
…………………………….
– Anh rất yêu em!
- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêu anh vừa đủ thôi…
…………………………
Đó là lời tôi nghe người yêu nói sau khi đã khóc cạn nước mắt vì anh ấy.
Người tôi yêu là một người tốt, hoàn toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.
Anh ấy yêu tôi rất nồng nàn và cuồng nhiệt.
Nhưng sau tất cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và say đắm mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tự tay đâm chết dần những cảm xúc ấy.
Anh ấy nói đúng, giá như tôi đừng yêu anh ấy nhiều quá, chỉ yêu vừa
đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô
đơn, khóc trong tuyệt vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong vô vàn
sự tủi nhục đơn côi.
Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dâng hiến, chỉ còn lại một
mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao trùm thân thể. Tôi bắt
đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp
nghẹt.
Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm hồn đang cắn
vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở nên nhễ nhãi máu…
Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy… Và cắn xé thân hình
bé nhỏ của tôi.
Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi chỉ biết một đứa con gái nào đó,
trong hình hài bệ rạc này, đang cắn cho cánh tay của mình chảy máu.
Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.
Để giảm đi những nỗi đau tâm hồn hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi chỉ còn biết một cách duy nhất thôi là tự cắn xé tấm thân này.
Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn…
………………………………..
Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con trai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy
là mối tình đầu của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và quyến rũ
nhưng vẫn chỉ là một… thằng bé.
Từ “thằng bé” giải thích rất nhiều điều về một người đàn ông. Đó là
tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu suy nghĩ trong hành động và vô trách
nhiệm trong việc làm.
Nếu một “thằng bé” được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả tai hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thực sự tệ.
Nhưng tôi không yêu một “thằng bé” được giáo dục tốt, tôi yêu một
thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục.
Nó cảm thấy hả hê với những “hậu quả” và luôn xem đó là “thành quả”. Nó
cợt nhả với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với
những việc không tốt mà mình làm. Nó là một “‘thằng bé” quá đà trong
cảm xúc và hung hãn trong hành động.
Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.
Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàng ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.
Thế nên, lần lượt rất nhiều người sa vào lưới tính của thằng bé 17
tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết
điều, chỉ biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với tình yêu đó.
Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc bất kể tuổi tác như tôi.
Tôi không thể kể chi tiết rằng người yêu tôi khi đó đã cưỡng hiếp
tôi như thế nào, bởi vì thực sự thì đó có được xem là hành vi cưỡng dâm
hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.
Tôi chỉ biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản ứng gay gắt lắm với
việc người đó đè lên người mình cho dù rất khó chịu, thậm chí ghê tởm
và cảm giác đau đớn. Tôi không phản kháng vì tôi sợ. Không phải sợ cha
mẹ biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bạn bè cười, không
phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên thế gian này. Mà đơn giản chỉ bởi
vì tôi sợ, nếu tôi phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống
sao trên cuộc đời này nếu thiếu đi người ấy?
Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không chỉ với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.
Đó là trải nghiệm.
Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố gắng “lừa
đảo” suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã “lừa đảo” bản thân
rất thành công… để nhịn nhục một thằng đàn ông khi bản thân tôi còn
quá bé nhỏ.
Sau này, tôi luôn nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người
đàn ông đầu tiên, mối tình đầu của một người con gái rất quan trọng.
Bởi mối tình đầu ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của
đứa con gái đó về tình yêu và về đàn ông.
Và bởi vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một mối tình đầu tệ hại
với một người đàn ông ích kỷ, nhỏ mọn, lăng nhăng và xấu xa, nên tôi đã
có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về tình yêu và
cái nhìn méo mó về đàn ông. Song. tôi luôn xem điều mình nhìn nhận là
chân lý. Bởi vì đàn ông đều tồi và tình yêu nào cũng sẽ như thế, nên
tôi chấp nhận nó, không phản kháng nó.
Quay lại với người yêu đầu tiên của tôi, cái người đã làm tôi đau
đớn không chỉ một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời gian nửa con nít
nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời gian tôi yêu
anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi… Nó kéo dài, rất dài rất dài sau
đó….Thời gian được tính bằng… hàng năm ròng.
Tôi cứ âm thầm yêu người đó, dõi theo người đó, lo lắng cho người đó và đợi chờ người đó.
Khi nghĩ lại, tôi bỗng thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.
Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người
ta mới lắp một loạt các máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam. Mỗi
lần “giải quyết nhu cầu sinh lý” ở cái máy này thì người dùng sẽ phải
trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy
thằng vô gia cư và ăn mày.
Sau này, khi nghĩ tới người yêu đầu tiên, tôi luôn thấy anh ta là
ănn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ sinh đó.
Thật khốn khổ khi yêu một người mà hoàn toàn lập lờ không biết anh ta
có yêu mình hay không. Bởi vì đàn ông nói yêu khi đang lên “đỉnh” thì
là điều không tin được. Anh ta chỉ nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta
sướng.
Có chúa cũng chẳng biết vì sao tôi yêu một người đàn ông chỉ đến với
tôi vì tình dục, và đến với hàng chục con khác cũng chỉ vì cái tương
tự như thế thôi.
Nhưng tóm lại, tôi đã rất yêu anh ta… Một tình yêu mà tôi nghĩ rằng mình chẳng thể dứt ra.
……………………………………
Nhưng tôi vẫn dứt ra được.
Nói như thế quả thực chẳng chính xác lắm.
Bởi tôi không tự dứt ra được.
Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.
Anh ta đính hôn.
Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.
Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang
hoác, xót xa vô bờ bến dưới cơn mưa như trút nước và khóc… Khóc trong
câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.
Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để
lại một câu nói còn y nguyên hình vết chém rằng: “Anh yêu cô ấy!”. Khi
đó tôi 20 tuổi.
…………………………………
Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông.
Ngoài yếu tố ngoại hình tôi không quan tâm nhiều lắm về phẩm chất. Bởi
đối với tôi, đàn ông hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi
và đáng xem trọng. Dù ngoại hình khác nhau, cách cư xử và thể hiện
khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh.
dã man. lăng nhăng và lăng loàn đĩ thõa.
Tôi không có khái niệm đàn bà là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng đĩ thằng phò.
Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳng có thằng nào cả.
Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi
họ là đàn ông, thế nên tuy họ giống đàn ông, nhưng họ không phải đàn
ông với tôi, nên họ vẫn là con người.
Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người đàn
ông nào cho tôi cơ hội để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có
những biểu hiện khiếm nhã và cả cách cư xử lố lăng, trong khi tôi thì
yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.
Và rồi, để có được cái gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp nhận một
người, chấp nhận đến cam chịu tất cả những nỗi đau mà sau sự chấp nhận
đầu tiên ấy, người đó liên tiếp giáng xuống đầu tôi.
Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng họ và cam chịu họ.
Tôi bị người yêu sau này của mình đánh rất nhiều bởi vì tôi… nói quá
ít. Bởi vì tôi…. luôn mỉm cười. Bởi vì…. tôi thánh thiện đến mức giả
tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh bởi vì… tôi không
hề phản kháng.
Rồi tôi bị người yêu cắm sừng vì… không biết cách ghen tuông. Tất
nhiênn rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi luôn nghĩ đàn ông hiển nhiên
phải lăng nhăng như thế.
Thật lạ lùng đúng không? Số phận thật lạ lùng và cuộc đời thật quá nhiều thứ quái gở!
………………………………………..
Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó, kéo tôi
ra khỏi đám bùn đen không cảm xúc của những chuỗi ngày tăm tối nọ.
Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm
được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng
liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người đàn ông tốt.
Tôi không còn gọi đàn ông là thằng đĩ thằng phò, không còn xem họ như đám súc vật nữa….
Anh ấy, thực sự đã làm được một điều kỳ diệu đối với cuộc đời tôi.
Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần chân thành và rõ ràng.
Tôi yêu anh ấy.
Tôi như được tái sinh.
……………………………………….
Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôi rằng:
- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!
Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà. Em lo lắng cho từng
centimet trên thân thể và tâm hồn anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì
và luôn làm điều anh muốn.
- Đúng thế, anh mệt mỏi vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em
quá tốt và quá yêu anh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế
nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.
………………………………………….
Tôi đã sai!
Có biết tôi sai từ đâu không?
Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.
Bởi vì tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi vì tôi đã yêu người lăng nhăng và
chẳng yêu mình. Nên vì thế tôi yêu người yêu tôi tha thiết bằng cách
yêu kiểu “rút kinh nghiệm” từ những người trước của mình. Tôi sợ bị bỏ
rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và không
bao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi anh ấy như những
người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân
cần và chu đáo.
Bởi vì người yêu cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù
quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu
tự tin của tôi đối với bản thân mình.
Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều
chuộng anh khiến anh thay đổi bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm
anh yêu tôi chẳng được bao nhiêu với tốc độ điên cuồng vũ bão ấy. Anh
cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong tình yêu này…. Và anh mệt mỏi.
Khi một thứ quý giá bất ngờ tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó
thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý giá đó không phải là một vật vô tri thì
sự bao bọc đó sẽ làm cho nó không thể nào chịu đựng nổi.
Tôi buồn bã và thực sự đau đớn, từng lớp da của tôi như tróc ra khỏi
thân thể vì cảm giác hoang mang không thể biết mình phải làm gì. Thực
ra tôi vẫn trách anh, cho dù tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản
tính của phụ nữ lắm điều.
Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như xâm chiếm và đánh bại hoàn toàn lý trí.
Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ không thể đi nổi con đường này. Niềm tin
mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại tàn tro rơi rụng.
Tôi sợ tất cả những điều đó. Sợ hãi vô cùng cảm giác bó buộc của cô
đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người…
khác… Bởi vì làm như thế, ta sẽ mất người đó….
…………………………………
– Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ chỉ yêu anh vừa đủ thôi. Thế nên anh đừng rời xa em nhé!
- Không phải để em khóc, không muốn để em đau mà bởi vì anh luôn
muốn ở bên em, không muốn rời xa em, nên anh mới nói ra cho em hiểu, để
anh có thể yêu em nhiều hơn…
- Em sẽ không bỏ cuộc cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
- Em không cần phải cho anh biết điều đó…
- Oh, em hiểu…. Bởi vì… đôi khi… phụ nữ xấu xa mới là đàn bà quyến rũ!
…………………………….
Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên
cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một người ít đi, còn
khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên…
Thả lỏng ra… và rồi nắm lại thật chặt!
…………………………….
– Anh rất yêu em!