Thanh socola đẫm máu
Đầu tôi nhức nhói dữ dội.
Hình như tôi bị sốt nặng hơn... tôi cũng không biết, đầu tôi nặng như chì.
Khi tôi ngã xuống từ trên núi, Thiên Hữu cố nắm lấy dây buộc trên lưng tôi, nhưng do quán tính lớn quá, ngay cả anh ấy cũng bị kéo xuống cùng tôi. Lúc chạm vào mặt đất, tôi đã ngất đi, và cảm thấy một cách mơ hồ rằng Thiên Hữu khiêng tôi vào cái hang này. Thiết bị vô tuyến đã bị hỏng, tôi cũng không biết chúng tôi sẽ được cứu hay không. Đôi chân tôi không có cảm giác gì hết, có lẽ đã bị gãy. Thiên Hữu chỉ bị trầy da. Anh ấy đã chăm sóc tôi sau khi chúng tôi bị ngã xuống. Có khi tôi tỉnh lại và nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, đôi mắt dìu dàng khiến tôi khoẻ lên được chút xíu, mặc dù anh ấy cũng đang lo âu.
"Thiên Hữu, theo anh thì người ta có tìm thấy được chúng ta không?"
Anh ấy cười với tôi một cách mệt mỏi: "Huệ Huệ, đừng nghĩ nhiều thế. Còn đau không?"
"Chân vẫn đang tê, và em thấy rất lạnh."
Thiên Hữu xít lại một chút và ôm lấy tôi vào lòng: "Đỡ hơn không?"
"Ừ." Có lẽ đó chỉ là tác dụng do tâm lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy được một chút ấm áp.
"Huệ Huệ, anh có một tin lành tốt và một tin xui xấu. Em muốn nghe cái nào trước?"
"Tin xui xấu."
"Thức ăn của chúng ta sắp hết rồi, chỉ còn một miếng sôcôla."
"Còn tin lành tốt?"
"Tuyết đã sụp, và đóng kin phần lớn của hang. Nhưng không khí vẫn vào được đây, và chúng ta có thể cố gắng bò ra ngoài."
"Đây là tin lành gì! Chúng ta sẽ chết ở đây!" Vừa nói, nước mắt vừa tràn ngập ra mắt tôi.
"Đồ ngốc. Ông trời đang cho chúng ta tận hưởng cái thế giới hai người đây nè." Thiên Hữu vừa cười vừa nói.
"Anh còn có hướng đùa được." Anh ấy đã khiến tôi cười, và tôi hô lên.
Thiên Hữu khẽ vuốt lưng tôi và ôm tôi vào lòng.
"Huệ Huệ, sau khi chúng ta về, em cưới với anh được không lấy anh chứ?"
"Chúng ta còn về được không?"
"Dĩ nhiên là được! Chúng ta đã ở bên nhau lâu vậy rồi, và anh chưa bao giờ cầu hôn với em một cách nghiêm túc. Có lẽ bây giờ không phải lúc thích hợp, nhưng anh nghĩ là bây giờ chắc em sẽ không từ chối anh. Cho nên... cưới với anh được không em lấy anh chứ?"
Tôi khóc lên, nhưng lần này là nước mắt hành phúc.
"Được. Thiên Hữu. Em muốn cưới với lấy anh."
"Con Cô gái ngoan. Để đến được ngày cưới của chúng ta, em không được bỏ cuộc. Em phải sống. Hứa với anh, được không?"
"Dạ, được." Tôi gật đầu lia lịa, nhưng bỗng đầu tôi lại bị nhức nhói.
"Được rồi, ngủ một chút đi. Rồi anh sẽ đánh thức em nhé."
"Thiên Hữu, chân em vẫn không có cảm giác gì hết."
Thiên Hữu xít lại gần chân tôi.
"Em có cảm thấy được anh kháp cấu em không?"
"Không."
"Còn bây giờ?"
"Vẫn không?"
"Bây giờ?"
"Không."
Thiên Hữu cười nói: "Hihi, Huệ Huệ, chân em leo núi mệt rồi, nó phải nghỉ ngơi một chút."
"Thiên Hữu, nếu em không đi bộ được nữa, anh còn muốn lấy em không?"
"Muốn. Bất cứ em trở thành như thế nào anh cũng muốn lấy!"
"Thiên Hữu..."
"Được rồi, Huệ Huệ. Ngủ đi. Nhắm mắt đi."
Tôi ngủ thiếp đi.
Lúc tôi bị đánh thức, tôi thấy nhức đầu dữ hơn. Thiên Hữu cầm sôcôla và vẫy nó trước mặt tôi.
"Huệ Huệ ơi, ăn cơm nhé."
"Anh ăn đi, em không đói."
"Không được, con gái ngoan nghe lời đi."
"Nhưng họng em rất khô, không nuốt nổi được gì hết."
"Thiên Hữu nghĩ ngầm một lát rồi lấy một miếng sôcôla bỏ vào miệng, ngậm một chút rồi hôn em.
Sôcôla nóng đã tan từ môi anh ấy chảy vào miệng tôi. Mặc dù lưỡi tôi đã tê liệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy được một chút xíu vị ngọt. Thiên Hữu lại làm tan một miếng tuyết trong miệng và đưa nước tuyết vô miệng tôi. Một miếng sôcôla rồi lại một miếng tuyết, Thiên Hữu đã đưa hai miếng nhỏ sôcôla vào cơ thể tôi như vậy. Bao tử cảm thấy ấm lên, nhưng tôi vẫn nhức đầu dữ dội.
"Thiên Hữu, sao anh không ăn." anh ấy cất đi sôcôla còn lại.
"Lúc anh cho em ăn, anh cũng ăn rồi."
"Nhưng anh đã đưa hết tất cả cho em!"
"Anh vẫn ăn vào được một chút mà. Chẳng lẽ em muốn giành với anh chút ít đó hả. Hihi."
Tôi nắm chặt tay của Thiên Hữu: "Anh tốt quá!"
"Vì vậy em phải sống tiếp nhé. Con Cô gái ngoan. Ngủ tiếp đi."
"Dạ."
Nhức đầu quá!
Thiên Hữu đã đưa tất cả sôcôla cho tôi ăn. Còn anh ấy thì không ăn được chút nào cả. Lúc tôi hỏi, anh ấy cho rằng trong hang có chuột đòng, anh đã bắt được hai con và ăn vào rồi, cho nên bây giờ cảm thấy cơ thể đầy sức.
Tôi biết anh ấy đã nói dối tôi, nhưng trông anh ấy khá khoẻ mạnh. Có thể là do tôi quá yếu ớt. Tôi nhức đầu đến mức không có sức để nói chuyện nữa.
...
Chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ của trực thang. Thiên Hữu cố gắng chui ra ngoài và nói cái gì đó. Tôi rất yếu ớt, không nghe rõ được cả tiếng la hét của anh ấy. Tiếng trực thăng dần dàn xa đi.
"Huệ Huệ, dậy đi. Huệ Huệ ơi."
Tôi cố sức mở mắt ra.
"Em nghe được chưa? Trực thang đã bay về để lấy thiết bị cứu hộ rồi."
"Chúng tôi ta được cứu rồi hả?"
Thiên Hữu cười lên.
"Xin lỗi, Huệ Huệ. Họ chỉ mang một người về được. Cho nên, là anh được cứu rồi."
Tôi chợt không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Hình như Thiên Hữu cũng nhận ra khuôn mặt nghi hoặc của tôi.
"Anh nói cho họ rằng ở đây chỉ có anh một mình. Cảm ơn em, Huệ Huệ. Nếu không có em thì anh không sống đến bây giờ được.
Tôi vẫn không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Nhưng tôi thấy anh ấy đang cầm một con dao và đâm và bụng tôi.
"Huệ Huệ. Em biết mà, thức ăn không đủ, còn anh cũng không biết rõ đến lúc nào chúng ta mới được cứu. Cho nên em không cần cảm ơn anh đã đưa hết tất cả thức ăn cho em, vì nếu em không sống tiếp thì anh cũng không có thức ăn để sống sót. Nhưng bây giờ anh đã được cứu, thì sứ mạng của em cũng đã kết thúc. Anh cảm ơn em!" Thiên Hữu đâm con dao vào người tôi một lần cuối, chậm chạp xoay con dao.
Thiên Hữu hôn lên tràn tôi và nói: "Huệ Huệ, anh sẽ lấy em vào kiếp sau nhe. Tạm biệt. Anh yêu em!" nói xong, anh ấy rút ra con dao và chạy ra ngoài.
Tôi cố hết sức cuối cùng phanh ra túi ngủ đang che chở phần dưới người tôi.
Dưới hai đầu gối tôi chỉ còn xương trắng còn dính một chút xíu thịt và máu.
Đầu tôi nhức nhói dữ dội.
Hình như tôi bị sốt nặng hơn... tôi cũng không biết, đầu tôi nặng như chì.
Khi tôi ngã xuống từ trên núi, Thiên Hữu cố nắm lấy dây buộc trên lưng tôi, nhưng do quán tính lớn quá, ngay cả anh ấy cũng bị kéo xuống cùng tôi. Lúc chạm vào mặt đất, tôi đã ngất đi, và cảm thấy một cách mơ hồ rằng Thiên Hữu khiêng tôi vào cái hang này. Thiết bị vô tuyến đã bị hỏng, tôi cũng không biết chúng tôi sẽ được cứu hay không. Đôi chân tôi không có cảm giác gì hết, có lẽ đã bị gãy. Thiên Hữu chỉ bị trầy da. Anh ấy đã chăm sóc tôi sau khi chúng tôi bị ngã xuống. Có khi tôi tỉnh lại và nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, đôi mắt dìu dàng khiến tôi khoẻ lên được chút xíu, mặc dù anh ấy cũng đang lo âu.
"Thiên Hữu, theo anh thì người ta có tìm thấy được chúng ta không?"
Anh ấy cười với tôi một cách mệt mỏi: "Huệ Huệ, đừng nghĩ nhiều thế. Còn đau không?"
"Chân vẫn đang tê, và em thấy rất lạnh."
Thiên Hữu xít lại một chút và ôm lấy tôi vào lòng: "Đỡ hơn không?"
"Ừ." Có lẽ đó chỉ là tác dụng do tâm lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy được một chút ấm áp.
"Huệ Huệ, anh có một tin lành tốt và một tin xui xấu. Em muốn nghe cái nào trước?"
"Tin xui xấu."
"Thức ăn của chúng ta sắp hết rồi, chỉ còn một miếng sôcôla."
"Còn tin lành tốt?"
"Tuyết đã sụp, và đóng kin phần lớn của hang. Nhưng không khí vẫn vào được đây, và chúng ta có thể cố gắng bò ra ngoài."
"Đây là tin lành gì! Chúng ta sẽ chết ở đây!" Vừa nói, nước mắt vừa tràn ngập ra mắt tôi.
"Đồ ngốc. Ông trời đang cho chúng ta tận hưởng cái thế giới hai người đây nè." Thiên Hữu vừa cười vừa nói.
"Anh còn có hướng đùa được." Anh ấy đã khiến tôi cười, và tôi hô lên.
Thiên Hữu khẽ vuốt lưng tôi và ôm tôi vào lòng.
"Huệ Huệ, sau khi chúng ta về, em cưới với anh được không lấy anh chứ?"
"Chúng ta còn về được không?"
"Dĩ nhiên là được! Chúng ta đã ở bên nhau lâu vậy rồi, và anh chưa bao giờ cầu hôn với em một cách nghiêm túc. Có lẽ bây giờ không phải lúc thích hợp, nhưng anh nghĩ là bây giờ chắc em sẽ không từ chối anh. Cho nên... cưới với anh được không em lấy anh chứ?"
Tôi khóc lên, nhưng lần này là nước mắt hành phúc.
"Được. Thiên Hữu. Em muốn cưới với lấy anh."
"Con Cô gái ngoan. Để đến được ngày cưới của chúng ta, em không được bỏ cuộc. Em phải sống. Hứa với anh, được không?"
"Dạ, được." Tôi gật đầu lia lịa, nhưng bỗng đầu tôi lại bị nhức nhói.
"Được rồi, ngủ một chút đi. Rồi anh sẽ đánh thức em nhé."
"Thiên Hữu, chân em vẫn không có cảm giác gì hết."
Thiên Hữu xít lại gần chân tôi.
"Em có cảm thấy được anh kháp cấu em không?"
"Không."
"Còn bây giờ?"
"Vẫn không?"
"Bây giờ?"
"Không."
Thiên Hữu cười nói: "Hihi, Huệ Huệ, chân em leo núi mệt rồi, nó phải nghỉ ngơi một chút."
"Thiên Hữu, nếu em không đi bộ được nữa, anh còn muốn lấy em không?"
"Muốn. Bất cứ em trở thành như thế nào anh cũng muốn lấy!"
"Thiên Hữu..."
"Được rồi, Huệ Huệ. Ngủ đi. Nhắm mắt đi."
Tôi ngủ thiếp đi.
Lúc tôi bị đánh thức, tôi thấy nhức đầu dữ hơn. Thiên Hữu cầm sôcôla và vẫy nó trước mặt tôi.
"Huệ Huệ ơi, ăn cơm nhé."
"Anh ăn đi, em không đói."
"Không được, con gái ngoan nghe lời đi."
"Nhưng họng em rất khô, không nuốt nổi được gì hết."
"Thiên Hữu nghĩ ngầm một lát rồi lấy một miếng sôcôla bỏ vào miệng, ngậm một chút rồi hôn em.
Sôcôla nóng đã tan từ môi anh ấy chảy vào miệng tôi. Mặc dù lưỡi tôi đã tê liệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy được một chút xíu vị ngọt. Thiên Hữu lại làm tan một miếng tuyết trong miệng và đưa nước tuyết vô miệng tôi. Một miếng sôcôla rồi lại một miếng tuyết, Thiên Hữu đã đưa hai miếng nhỏ sôcôla vào cơ thể tôi như vậy. Bao tử cảm thấy ấm lên, nhưng tôi vẫn nhức đầu dữ dội.
"Thiên Hữu, sao anh không ăn." anh ấy cất đi sôcôla còn lại.
"Lúc anh cho em ăn, anh cũng ăn rồi."
"Nhưng anh đã đưa hết tất cả cho em!"
"Anh vẫn ăn vào được một chút mà. Chẳng lẽ em muốn giành với anh chút ít đó hả. Hihi."
Tôi nắm chặt tay của Thiên Hữu: "Anh tốt quá!"
"Vì vậy em phải sống tiếp nhé. Con Cô gái ngoan. Ngủ tiếp đi."
"Dạ."
Nhức đầu quá!
Thiên Hữu đã đưa tất cả sôcôla cho tôi ăn. Còn anh ấy thì không ăn được chút nào cả. Lúc tôi hỏi, anh ấy cho rằng trong hang có chuột đòng, anh đã bắt được hai con và ăn vào rồi, cho nên bây giờ cảm thấy cơ thể đầy sức.
Tôi biết anh ấy đã nói dối tôi, nhưng trông anh ấy khá khoẻ mạnh. Có thể là do tôi quá yếu ớt. Tôi nhức đầu đến mức không có sức để nói chuyện nữa.
...
Chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ của trực thang. Thiên Hữu cố gắng chui ra ngoài và nói cái gì đó. Tôi rất yếu ớt, không nghe rõ được cả tiếng la hét của anh ấy. Tiếng trực thăng dần dàn xa đi.
"Huệ Huệ, dậy đi. Huệ Huệ ơi."
Tôi cố sức mở mắt ra.
"Em nghe được chưa? Trực thang đã bay về để lấy thiết bị cứu hộ rồi."
"Chúng tôi ta được cứu rồi hả?"
Thiên Hữu cười lên.
"Xin lỗi, Huệ Huệ. Họ chỉ mang một người về được. Cho nên, là anh được cứu rồi."
Tôi chợt không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Hình như Thiên Hữu cũng nhận ra khuôn mặt nghi hoặc của tôi.
"Anh nói cho họ rằng ở đây chỉ có anh một mình. Cảm ơn em, Huệ Huệ. Nếu không có em thì anh không sống đến bây giờ được.
Tôi vẫn không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Nhưng tôi thấy anh ấy đang cầm một con dao và đâm và bụng tôi.
"Huệ Huệ. Em biết mà, thức ăn không đủ, còn anh cũng không biết rõ đến lúc nào chúng ta mới được cứu. Cho nên em không cần cảm ơn anh đã đưa hết tất cả thức ăn cho em, vì nếu em không sống tiếp thì anh cũng không có thức ăn để sống sót. Nhưng bây giờ anh đã được cứu, thì sứ mạng của em cũng đã kết thúc. Anh cảm ơn em!" Thiên Hữu đâm con dao vào người tôi một lần cuối, chậm chạp xoay con dao.
Thiên Hữu hôn lên tràn tôi và nói: "Huệ Huệ, anh sẽ lấy em vào kiếp sau nhe. Tạm biệt. Anh yêu em!" nói xong, anh ấy rút ra con dao và chạy ra ngoài.
Tôi cố hết sức cuối cùng phanh ra túi ngủ đang che chở phần dưới người tôi.
Dưới hai đầu gối tôi chỉ còn xương trắng còn dính một chút xíu thịt và máu.